Chồng tôi đã xách vali đi, gần như là do tôi. Tôi gọi anh trò chuyện đàng hoàng và xin anh buông tha vì trong lúc này tôi thấy mình chẳng thể mang hạnh phúc cho bất kỳ ai. Con lớn ốm nằm đợi hồi phục, nghìn cân treo sợi tóc, giả thiết có phúc lớn thì có thể sống nhưng cả chặng các con phố còn lại con tôi sẽ không được như đứa trẻ thường nhật. Ở nhà con nhỏ ốm sốt, khóc inh ỏi, tôi đã gắng sức nhẹ nhàng, cắn răng chịu đựng nhưng càng ngày 1 trông thấy chồng 4 năm nay cũng chẳng yêu thương gì tôi cả. Cứ lúc nào tôi gặp cạnh tranh thì anh đề cập nặng lời. Tính anh đãng trí, rồi nhiều lúc anh đề cập mà không nghĩ suy thấu đáo, đề cập những câu nghe đau lòng: Lấy cô chẳng có cái gì, mãi cảnh thuê nhà tôi chán lắm rồi, lúc nào cũng hết tiền…

Có điều lạ là giả thiết tôi đi làm về có khoản tiền nào đó anh sẽ gạ đi ăn nhà hàng hay mua áo quần mới, phụ kiện hay thích đeo nhẫn vàng giả thiết… Nói thật tôi quá mềm yếu nên chiều tất điều kiện của anh, chỉ với ao ước vợ chồng được vui vẻ. Lúc đó anh rất vui, thoả nguyện và không bao giờ đề cập nặng lời với tôi, tôi có quá quắt gì thì anh toàn cười. Tôi đi làm xa nhà vài ngày anh rất hân hoan, miễn sao có tiền mang về. Lắm lúc nghĩ kệ đi, cuộc sống vốn dĩ vậy, mình chẳng có gì thì khó mà ai yêu.

Anh tính khí rất bốc đồng, có thể đánh chửi người đi các con phố. Bố mẹ anh chia tay từ lúc anh còn đỏ hỏn, mẹ bế con bỏ đi vào tận Thanh Hoá lấy 1 người trong đó rồi sinh thêm con trai, anh cứ cảnh lang thang từ bé. Lớn lên anh 2 lần đi tù về tội ẩu đả và cướp đoạt của nả, sau đó gặp tôi. Tôi cũng chẳng đẹp đẽ gì khi đã có 1 con riêng với người hơn tuổi, nhưng luôn gắng sức sống tốt, hiền hoà, yêu thương người nói quanh mình. Cho đến lúc gặp anh tôi cũng vậy, 90% là tình thương, trái lại anh cũng rất chiều chuộng tôi, lo cho tôi như đứa trẻ, đánh đúng vào tâm lý của người mẹ đơn thân. Anh đón đưa con đi học, về nhà nấu cơm cho tôi, đại quát thời kì đó tôi rất hạnh phúc nên gật đầu mời anh về ở cùng. Ngày ấy mỗi tháng tôi buôn bán, thu nhập cao hàng trăm triệu mỗi tháng. Tiền tôi mua xe, mua vàng cất đầy két, từ khi có anh về tôi lấy ra ăn xài dần, lúc mua cái này mua cái kia, đi du hý, bạn bè…

Lúc tôi có bầu thì công việc khởi đầu kém, 2 đứa chỉ ở nhà ăn rồi đi chơi, đến lúc con tôi lên 1 tuổi tôi mới đi làm dần ổn hơn nhưng không được như lúc đầu. Vì lo cho con, lại mất vốn nên lập nghiệp lại, cũng từ lúc sinh con ra tôi và anh liên tục bào chữa vã, mỗi lần tương tự anh đều bế con đi hoặc tự đi, 1 thời kì lại dế yêu xin về, như tôi đã nói. Năm nay con tôi lên 2 tuổi thì con trai lớn lại bệnh, tôi lại 1 lần chuyển dịch nơi ăn chốn ở mong được ở bên con.

Hôm nay anh đã đánh tôi, đề cập sẽ đi mãi không bao giờ về, tôi không làm gì khác được ngoài mở cửa vui vẻ tiễn anh đi. Anh có mang chiếc xe máy của tôi đi, đề cập làm công cụ cho con. Tôi không cho thì anh khiêu vũ lên đánh, tôi bất lực nên kệ, chẳng muốn to tát vì nghĩ cũng chẳng đáng gì. Nằm được 1 lúc thì tôi lại nghĩ đến viễn tượng anh cắm xe hoặc bán xe ăn xài hết tiền lại về.

Tôi sợ lắm, như sống trong địa ngục mãi tối tăm mịt mù. Tôi làm gì nên tội với anh để phải mang món nợ đời lớn thế này? Mấy năm nay lúc nào cũng vậy, rồi anh lại vui vẻ van vỉ tôi. Là đàn ông nhưng mỗi lần bào chữa nhau là anh gào ầm lên như muốn láng giềng nghe thấy, cũng như vớ được gì là đập phá đó. Nói đến đoạn này tôi nhớ lại ngày mới yêu anh thường thị oai ý thức tôi như đập đầu vào tường, phi thân đòi khiêu vũ lầu vì tội tôi nhắn tin với bạn bè (nghi ngờ tình cũ). Cũng vì điều đó từ khi lấy anh tôi đổi số, cắt hết bạn bè, giờ chẳng còn ai.

Có nhiều bạn đề cập tôi chửi chồng? Thực sự thì tôi cũng như bao bà vợ khác, lúc nóng lên mày tao này nọ nhưng chưa làm gì quá quắt. Tôi đi thăm con thì anh không vui, đề cập “đón nó về đỡ phải chuyển động”. Rõ ràng anh biết tôi không đủ điều kiện vì mỗi ngày cháu phải nằm phòng vô trùng để phúc mạc. Anh đề cập nhiệt liệt vì vợ con nhưng cứ điên lên là bế con đi vô điều kiện, nói cả lúc mưa bão hay con sốt, mà trong người thường không có tiền.

Thực sự giowf đây anh bế con đi tôi như rơi vào khoảng không mà chẳng muốn nghĩ suy gì, có chút gì đó nhẹ nhàng lại, nhưng lại lo cho con, lại lo mình không đủ bản lĩnh để rời bỏ. Một mình nằm trong căn nhà rộng tôi thấy buồn, muốn đi ra ngoài nhưng lại tự ti với bản thân, đi đâu làm gì khi con ốm gia đình đổ vỡ. Tôi muốn đánh tháo cuộc thế, đánh tháo gần như, muốn đến đâu thì đến. Hiện nay tôi đã quá sức chịu đựng, chỉ mong có điều kỳ diệu xảy ra với mình, điều gì cũng được, miễn đừng có sống trong cảnh cơ cực này. Cám ơn các bạn đã san sớt với tôi.

Hòa

Chuyên mục: TIN TỨC