Vợ chồng tôi đến với nhau bằng tình ái và cùng vun đắp cuộc sống từ hai bàn tay trắng. Gần 20 năm qua tôi có 1 gia đình hạnh phúc, vợ chồng đều thành đạt, các con ngoan học chuyên nghiệp, hai bên nội ngoại đều yêu quý. Kể từ ngày chồng có con riêng với 1 cô sinh viên tập sự thì cuộc sống của chúng tôi đã đổi thay. Mặc dù anh đã biết mình sai hối lỗi nhưng vẫn không hạn chế khỏi việc vợ chồng lục sục, bất hòa, xung đột. Điều không vui nhất là hai đứa con tôi, từ những đứa con rất ngoan học chuyên nghiệp nay trở thành cau có, hư, hỗn, không nghe lời ba má, các con đổi thay 180 độ. Con trai lớn không chuyên tâm học hành nữa mà vùi đầu vào toàn cầu trò chơi, quán net. Con bé em thì móng tay xanh đỏ, lấy son của mẹ ra tô thêu dệt vẽ. Mỗi lần góp ý với các con là 1 lần các con bao biện lại, gân cổ đồng thanh “ai có lỗi trong chuyện này” rồi bỏ vào phòng riêng.

Bởi vợ chồng sống với nhau có hai mặt con, chồng sám hối quay về nên tôi từ bỏ ý định ly dị để giữ cuộc sống gia đình. Nói vậy nhưng ai đã trải qua tình cảnh như tôi cũng hiểu rằng không phải tiện dụng mà quên được vết thương lòng mỗi khi “trái gió trở trời”. Chưa đề cập những lần nghe các con mách nước việc cô sinh viên kia gọi điện cho bố, rồi những lần chồng xin phép đi thăm đứa con ngoài hôn thú, sao nghe đau xót trong lòng. Nhưng vết thương như xát muối khi bản thân người mẹ như tôi chứng kiến các con đổi thay tâm lý hành vi.

Là người đàn bà ở ngưỡng trung tuổi, tôi bi cảm cho các cô gái bị những người đàn ông Sở Khanh lường đảo rồi khiến cho mẹ đơn thân cực chẳng đã, nhưng tôi cực lực lên án những cô gái cố tình “thò chân” vào hạnh phúc của gia đình người khác. Họ cố tình sinh ra những đứa trẻ vô tội rồi sử dụng bé khiến cho dụng cụ níu kéo người đàn ông hòng phá nát gia đình hạnh phúc mà những người vợ, những đứa con gây dựng nên hàng bao năm trời. Có lẽ đạt được những điều ấy họ cảm thấy hể hả và hãnh diện lắm. Cô sinh viên tập sự ăn nằm với chồng tôi hiểu kĩ càng cuộc sống của nhà tôi, bởi bố đẻ tôi là thầy thuốc, từng là ân nhân cứu mạng bố cô ta. Tuy nhiên trách cô ta 1 phần tôi cũng không quên trách lỗi chồng. Nhiều khi tôi tự hỏi đã khiến cho gì sai để chồng đi ngoại tình? Hay cái sai của tôi nằm ở việc đặt niềm tin nhầm chỗ? Hay tôi không biết giữ chồng, như cô sinh viên kia đề cập và để cô ấy “giữ chồng cho”?

Hải

Chuyên mục: TIN TỨC