Tôi và em quen nhau từ năm nhất đại học trong 1 câu lạc bộ sinh viên tự nguyện. Em có nụ cười tỏa nắng, xinh xẻo nhưng không vượt trội, dù rằng vậy em chuyện trò rất hay và duyên dáng. Ngày đó, tôi là 1 chàng trai nhân từ, có khuôn mặt điển trai và lôi kéo, lại khéo ăn khéo nhắc nên được rất nhiều cô gái chú ý và ve vãn. Tôi và em được căn số se duyên 1 cách bất chợt và thú vị mà chúng tôi cứ hay gọi đùa đó là “ánh mắt định mệnh”.
Từ khi yêu em, tôi 1 lòng chung thủy không phải quan tâm đến các cô gái xinh đẹp khác. Tôi cũng dành rất nhiều thời kì quan tâm em, không chơi điện tử, không rượu bia, không lăng nhăng. Với tôi khi đã yêu thật lòng phải đi đôi với sống có phận sự. Tôi và em cùng nhau vượt qua quá nhiều những sóng gió thời sinh viên và có với nhau những kỷ niệm đẹp. Những ngày bố em gửi tiền chậm, em đói tôi xót. Tôi chẳng ngại ngần cho em tiền rất vô tư như người thân trong gia đình (dù rằng bản thân cũng chẳng có nhiều tiền). Những ngày đi học, tôi cùng em đèo nhau trên chiếc xe đạp cũ tới lớp tiếng Anh mà không phải ngại ngần, chúng tôi thấy vui, hạnh phúc khi ở bên nhau. Rồi những ngày hết tiền, tôi nhớ có hôm hai đứa cũng móc trong túi ra được tổng cộng 13 ngàn đồng rồi ôm nhau cười phớ lớ: “Mỳ tôm mãi rồi bữa nay anh và em đổi món… thành mỳ tôm loại khác nhé”. Chúng tôi đã yêu nhau bằng hầu hết những gì mình có và sự tin tưởng của tôi đối với em là tuyệt đối. Với chúng tôi, người này chính là nguồn năng lượng, là vong linh của kẻ kia, chẳng thể tách rời.
Thế nhưng đời đâu phải là giấc mơ êm ả, gần thời điểm ra trường, tôi dẫn em về ra mắt cha mẹ. Gia đình tôi chào đón rất kỹ lưỡng và coi em như người nhà. Tôi biết rằng các cặp đôi bằng tuổi sẽ phải gặp nhiều cạnh tranh trong việc nỗ lực kinh tế và lựa chọn thời điểm lập gia đình. Sau chuyến đi về quê cùng tôi, em bỗng nhiên ít chuyện trò dù chúng tôi chỉ ở cách nhau 4 tầng cầu thang máy. Rồi các cuộc họp mặt và chuyện trò cứ ít dần, tôi biết chắc em đang bưng bít điều gì và gắng công mua hiểu. Trong suốt 4 năm yêu nhau đây có nhẽ là lần có 1 không hai tôi lén vào máy tính của em để mò mẫm nguồn tin. Qua đó, tôi biết 2 tuần vừa rồi em có được 1 anh bạn khác ve vãn. Anh này hơn tôi 3 tuổi, cha mẹ có điều kiện và đã mua riêng nhà cho anh ta ở Hà Nội. Tất nhiên em bị lôi kéo bởi điều đó. Chỉ sau 2 tuần nhắn tin, em đã dấm dúi hò hẹn với anh ta. Họ trao nhau nụ hôn đầu ấm áp và đi phượt lên Sơn Tây hưởng thụ những chốc lát riêng tây với nhau suốt 2 ngày cuối tuần trên đó. Em đã trao thân 1 cách quá thuận tiện với 1 người đàn ông mới quen có 2 tuần và phản bội người đã yêu thương em suốt 4 năm.
Sự việc thật sự bao tay khi tôi đòi gặp em để hỏi cho ra nhẽ. Chẳng hiểu sao tôi lại rất mặc nhiên khi biết em tương tự, tôi không phải ghen, không 1 tẹo nào. Tôi cư xử vẫn rất từ tốn và lịch sự giống như tôi trước kia. Với tôi giờ đây, em bỗng nhiên phát triển thành quá tầm thường và không còn không thể bỏ lỡ nữa. Nhưng tôi cũng rất sốc vì người mình tin tưởng tuyệt đối, coi là vong linh của mình lại có thể phản bội phũ phàng đến vậy. Tôi không ghen nhưng cũng không cam lòng và rất tức. Chúng tôi nhắc rất nhiều tối hôm đó và em đòi chia tay không chút phân vân. Đứng trước tôi, em thừa nhận đã ngủ với anh kia và tập huấn: “Anh ấy có nhà, có thể cưới được em. Còn anh cưới được em chưa”. Tôi như sôi tiết nhưng vẫn trấn tĩnh và lịch sự. Lúc đó tôi vẫn là sinh viên năm cuối chưa ra trường nhưng có rất nhiều thời cơ ở Hà Nội. Tôi muốn em sẽ cùng mình gây dựng cơ đồ và gia đình nhưng có vẻ em sợ khó nhọc và chọn cách khác thuận tiện hơn. Rồi em nhắc như quát vào mặt tôi: “Anh thấy đấy, gia đình anh và gia đình em đâu có hợp nhau”. Nghe đến đây tôi chẳng thể chịu nổi khi em chê bai gia đình mình. Sau khi chuyện trò xong, tôi thấy cuộc chia tay rất nhẹ nhàng như 1 điều đã được dự đoán trước với những cặp đôi bằng tuổi. Nhưng có điều tôi không nghĩ em có thể vội vàng đến vậy với tôi, hoàn toàn có cách khác để khi chia tay tôi còn có thể tôn trọng em hơn.
Sau chia tay, cha mẹ và bạn bè tôi đều biết chuyện, họ rất bực bõ và có ánh nhìn thiếu ấn tượng với em. Tôi không giao thông với em nhưng không hiểu em có còn tự tôn hay không mà mỗi khi cạnh tranh đều nhấc máy nhờ vả tôi, nào là xin chỗ tập sự, nhờ giới thiệu việc khiến hay thậm chí vay tiền. Cứ hết lần này đến lần khác tương tự tôi đến phát bực. Tôi chỉ giúp cho 1-2 lần đầu vì dẫu sao hết tình vẫn còn nghĩa nhưng còn những lần sau tôi phải nhắc thẳng: “Anh và em không còn mối quan hệ như trước kia nữa, mà sao không nhờ người thương mới ý. Thấy em bảo lo được cho em hơn anh cơ mà”. Phải đến những lần tôi nhắc tương tự em mới chịu nhìn thấy chữ mắc cỡ viết như thế nào.
Rồi người thương em đi du học, không biết đến bao giờ mới về cưới. Em cảm thấy đơn độc và nghi ngờ về ái tình này. Em mua gặp tôi để tâm tư rằng giữa em và người thương mới không có sự đồng điệu về tâm hồn, yêu nhau mà không thấy hòa hợp. Em nhắc với tôi những điều đó khiến gì để tôi càng khinh thường em? Tôi chỉ nhắc: “Con người ta sống với nhau bằng tình cảm, không phải bằng vật chất, em chọn lối sống vì vật chất thì phải bằng lòng mất tình cảm từ mọi người thôi”.
Giờ sau chia tay đã 2 năm, chúng tôi không giao thông với nhau nữa, còn tôi rất ngại yêu đương vì sợ sẽ lại bị phũ phàng. Tôi lao đầu vào kiếm tiền và gửi cho cha mẹ, càng bõ bèn lời bố dạy đừng yêu sớm khi chưa có tiền. Có lẽ chỉ có cha mẹ mới là những người thân yêu thương tôi và quý khách vô điều kiện và không bao giờ phản bội ta. Tôi không dám nhắc ai đúng ai sai trong chuyện này vì cũng chẳng thể kiên cố em theo tôi sẽ tốt hơn hay theo người khác. Em có quyền chia tay tôi để khiến điều em nghĩ là tốt hơn, tôi có quyền tức giận vì những điều phũ phàng em đã khiến với mình.
Văn