Gửi con trai yêu dấu!

Câu trước nhất mà mẹ muốn nói: “Chúc mừng con đã công nên danh toại sau bao lăm năm chèo thuyền xuôi ngược trên con các con phố học thức”. Ngày hôm đó khi con đứng trên bục cao nhận tấm bằng tốt nghiệp đại học từ tay giáo sư, mẹ thật là vui sướng và hãnh diện. Mẹ rất kiêu hãnh có được 1 người con trai thành đạt. Đứa trẻ lọt lòng ngày nào đã trở thành 1 thanh niên trẻ, đầy tự tín với 1 tương lai mở mang trước mắt. Con giống như cây non mà ba mẹ vun trồng suốt bao năm qua, đến hiện giờ cho ra quả ngọt, không uổng công ba mẹ chịu cực khổ vì con.

Gần 30 năm, con sống trong sự chở che của ba mẹ. Con vô ưu, vô lo vì ba mẹ đã thay con chở che mọi thứ. Trong ngần ấy năm, ba mẹ đã dạy bảo và định hướng cho tương lai của con. Đến ngày bữa nay, khi con khoác áo ra trường với mảnh bằng trong tay đã ngửng đầu cao, bước chân tự tín cứng cáp với nụ cười tươi trên môi. Mẹ nghĩ con thật sự trưởng thành và không cần ba mẹ nữa. Kế đến, mẹ có điều này muốn nhắc nhở con: Khi cầm tấm bằng trên tay tức thị con đã tự khoác lên mình bổn phận giúp đỡ những người nào cần đến con. Trong tương lai nếu như vô tình con gặp được họ trên các con phố hoặc họ sắm đến, xin con giúp đỡ. Bất đề cập là ai, phong túc hay nghèo khổ, mẹ mong con đừng quên lời thề mà con từng hẹn trước mặt bao lăm người và lời con hẹn riêng với mẹ.

Con cũng đừng bao giờ vì tiền mà bên trọng bên khinh. Ba mẹ định hướng cho con 1 nghề phát sinh từ nhân cách của con. Con theo ngành này không phải vì danh tiếng nó mang lại, mà chính vì nó được phát xuất từ tấm lòng nhân từ vị tha của con đó. Gia đình ta không phong túc như bao người khác, tuổi thơ của con vẫn êm ả bình lặng và con được cắp sách đến trường. Như vậy, con đã may mắn hơn nhiều bạn rồi. Nếu ba mẹ muốn con có cuộc sống sang giàu tương lai thì đã chỉ dẫn cho con chọn nghề kinh doanh hoặc các ngành liên đới đến đầu tư hay nhà băng. Còn nếu như ba mẹ muốn con có quyền có thế đã chỉ dẫn con theo nghề luật, hoặc để con gia nhập binh sĩ, chứ không phải chulặng ngành mà con đang đeo đuổi.

Con nên nhớ nhân cách của 1 con người rất không thể xem nhẹ, nhưng nhân cách của 1 y sĩ lại càng không thể xem nhẹ hơn. Chiếc áo trắng mà con khoác lên mình mỗi ngày, không phải để chứng tỏ cho mọi người thấy địa vị của con trong xã hội, nó cũng không phải là thước đo cho sự thành công trên các con phố đời của con. Chiếc áo trắng ấy chỉ để cho người ta phân biệt ai là người có thể giúp khi họ bị kham khổ, cần được quan tâm, san sớt và giúp đỡ. Cho nên, con đừng bao giờ quên ngulặng nhân vì sao chọn mặc chiếc áo trắng ấy.

Cuối cùng, mẹ muốn nhắc nhở, các con phố con đi sẽ không phải lúc nào cũng bằng phẳng, sẽ gặp nhiều trở lực khấp khểnh phía trước. Sẽ có lúc con cảm thấy vui vẻ khi giúp đỡ được nhiều người, hoặc có lúc con thấy đắng cay, bất lực và cho là mình không đủ kỹ năng kỹ sảo. Cũng có có những lúc con sẽ thấy chán nản vô cùng, cho là mình đã chọn sai nghề, ngoài ra con hãy lặng tâm, nghề nào cũng vậy, có những lúc vui lúc buồn, không ai hoàn toàn chấp nhận công việc của mình 100% hết con ạ. Nếu khi nào đó con thấy mất tự tín và bối rối, hãy gọi điện thoại cho ba mẹ. Mặc dù hiện giờ ba mẹ chẳng thể giúp gì được cho con nhưng sẽ lắng nghe hết những muộn phiền trong lòng con và biết đâu có thể gợi ý cho con vài lời có ích, để con vững ý thức tiếp diễn con các con phố đang đi.

Mẹ không biết trong tương lai con có thực hành được giấc mơ và hoài bão mà con ủ ấp lâu nay nay không, tuy vậy ba mẹ luôn kỳ vọng con đem hết tuấn kiệt và sức lực của mình ra để đóng góp cho xã hội, giúp đỡ những người có cảnh ngộ số đen hơn con. Hy vọng con sẽ không khiến cho mẹ thất vọng và sẽ mãi mãi là niềm kiêu hãnh của mẹ. Yêu con thật nhiều.

Trang

Chuyên mục: TIN TỨC