Năm 15 tuổi, tôi đi ở mướn để được người bác nuôi xin cho học hết cấp 3 vì nhà quá nghèo chẳng thể học tiếp. Tôi rời gia đình với ái tình thương vô bến bờ, bố mất sớm từ lúc tôi lên 7, mẹ tảo tần khiến nông nuôi con. Từ đứa bé gầy gò khẳng kheo, năm 18 tuổi tôi đã là cô gái có làn da trắng, đặc trưng miền sơn cước, mái tóc dài và sống mũi cao. Tôi được nhiều người mến, khen xinh như hoa của núi rừng. Ấy thế mà cánh cửa thế cục ở nơi phồn hoa thành thị đã đóng sập ngay trước mắt tôi. Tôi có bầu với 1 người hơn 33 tuổi, người ấy có con trai lớn học cùng trường với tôi. Người ấy bao cho tôi ăn học, tặng quà, đó là sự đánh đổi tình tiền nhưng tôi lại cảm thấy có tình cảm thật với người ta.

Trong lúc đi học tôi vẫn đi chạy bàn, khiến tiếp thị mỹ phẩm để có thêm thu nhập. Sau khi có bầu, tôi được người đó thuê nhà riêng cho để ở và sinh con. Quá trình sống với nhau tôi đã là người chủ động ra đi, bỏ đa số, chỉ kịp ôm con nhỏ lúc đó được 2 tuổi. Rời xa vòng tay người ấy, tôi như lạc đường, khiến đủ việc để kiếm tiền nuôi con như bán hàng, mở quán, đa số đều chiến bại. Năm tháng cứ trôi qua dài tương tự, cũng yêu cũng thương nhiều mối tình rồi đa số là cảnh ngộ nên chẳng đi đến đâu. Sau ổn hơn thì tôi học được 1 nghề, lúc đầu kiếm được nhiều tiền, sau thưa dần chỉ đủ ăn. Năm 2012 tôi có gặp 1 người, là chồng tôi hiện giờ. Chúng tôi chẳng cưới xin gì, chỉ về sống với nhau vì 2 nhà đều ở xa và không có điều kiện. Chúng tôi có với nhau 1 con trai năm nay 2 tuổi.

Sống chung, anh có lời lẽ xúc phạm tôi, có lần còn đánh tôi rất đau. Chúng tôi chia tay nhưng không biết vì con hay còn yêu mà lại về với nhau. Anh không khiến gì vì không có nghề nghiệp, ở nhà trông con, phụ giúp công việc buôn bán của tôi. Cách đây 1 tháng tôi nghe hung tin con trai riêng của mình bị bệnh hiểm nghèo, suy thận quá trình cuối, cần được mổ để thẩm phân phúc mạc, 1 dạng lọc thận để giữ được tính mạng cho đến khi mua được thận để ghép. Tôi gần như ctương đối còn đủ sức lực, bay vội về Hà Nội trong đêm với con. Chỉ khi nhận ra con và hỏi thầy thuốc cáng đáng, tôi mới thở được tương đối dài. Tôi thật sự đã kiệt quệ 3 năm nay, từ ngày sinh con với chồng mới, tôi khiến chỉ đủ ăn, không dư giả gì.

Con riêng ở với tôi, đợt hè rồi tôi cho cháu đi nghỉ mát trong Nam. Tôi khiến việc trong này, nay thì về hẳn để được ở bên con. Con bị bệnh hiểm nguy này tôi thật sự thấy thế cục mình có chiều hướng tối tăm, số xui. Tôi không giúp gì được cho cháu ngoài ý thức vì bản thân đang lo ăn từng bữa, đa số giá bán bố cháu lo hoàn toàn và có người coi ngó cháu vì họ biết cảnh ngộ của tôi lúc này. Tôi thuê trợ thời căn nhà để ở cả gia đình gồm chồng con cũng về ở cùng. Nhưng từ khi con bị bệnh, chồng tôi nhiều lúc thốt ra những từ ngữ khiến tôi nghĩ nhiều lắm: “Chết thế nào được mà lo, chết ngay đâu mà sợ”. Đỉnh điểm là bữa nay, tôi ở nhà lòng nhớ thương con nên không vui, đáng lẽ anh phải hiểu cho tôi và san sớt thì đằng này chúng tôi đã bào chữa nhau, anh đòi bế con đi và bắt tôi viết giấy là không nuôi được nên để bố nuôi, từ nay không được nuôi nữa. Anh viết giấy bắt tôi ký.

Trong lúc bào chữa nhau, anh nguyền rủa tôi thậm tệ, nào là “Phúc đức tại mẫu nên con mày nó bị bệnh ung thư đấy”, khi mà con tôi suy thận anh lại kể ung thư. Tôi đau lắm, lúc này không khóc được nữa mà cười. Chúng tôi có rất nhiều dự trù cho mai sau mà chưa khiến được như đám cưới, cuối năm nay sang cát cho bố anh. Bao nhiêu lần anh bế con tôi đi, lúc thì 1 tháng, nhiều 2 tháng lại quay về kể là thương con. Giờ tôi mẫn cảm với nỗi đau này, gạt nước mắt để sống hay bỏ hết để khiến lại thế cục? Xin biết ơn.

Hòa

Chuyên mục: TIN TỨC