Anh Khải thân mến! Hãy nghe tôi, giới hạn mối quan hệ với cô đồng nghiệp lại kẻo hối lỗi thì đã quá muộn. Tôi nhận quy định làm cho trưởng đại diện văn phòng tại 1 tỉnh miền Trung với nhiệm kỳ hai năm. Trong lần tiếp tương đốich, tôi gặp cô ấy, chúng tôi mau chóng trông thấy nhau vì cô ấy là cháu ruột của bạn thân vợ và đã nhiều lần gặp trước đó. Ra trường, cô ấy xin được chân thư ký công trình trên cùng công trường nơi có đơn vị tôi. Sống tại đất công trường miền Trung xa gia đình, chúng tôi ngày làm cho việc, chiều tối cùng nhau đi ăn, đi chơi, dần dà việc quan hệ tình cảm phát sinh. Khi trông thấy sự sai trái trong mối quan hệ trên, tôi chủ động giới hạn lại thì cũng là lúc cô ấy báo có bầu. Tôi vô cùng hối lỗi, dằn vặt, giá như tôi biết kềm chế, giá như cô ấy không ngã lòng với tôi thì chuyện đâu đến nỗi. Tôi không bảo cô ấy bỏ thai mà nhận sứ mệnh về mình. Từ khi sinh tới nay con được gần 3 tuổi, tôi vẫn giữ lời hứa hẹn làm cho đúng sứ mệnh của người cha, chu cấp thăm nom mẹ con cô ấy.
Tôi giấu vợ con việc có người tình và con riêng. Hết nhiệm kỳ tôi trở về, nhìn vợ con đón tôi trong niềm hạnh phúc mà tôi thấy xót xa. Nhưng chỉ 1 hai tuần sau, vợ con tôi biết chuyện, nhìn vợ khóc, thấy hai đứa con nhìn bố với ánh mắt căm tức mà lòng tôi không vui vẻ. Tôi ăn năn với những gì mình gây ra, thấy có lỗi quá lớn với vợ con. Sau đó đàn bà lớn cho tôi nghe thu thanh dế yêu cô ấy nhắc vợ tôi không biết giữ chồng thì cô ấy giữ hộ, đấy là ngulặng nhân mà vợ con tôi biết chuyện. Tuy vợ miễn thứ và không làm cho lớn chuyện nhưng tôi hiểu vợ khổ cực vì mất niềm tin vào người chồng như tôi, do vậy tôi gắng công vun vén cuộc sống gia đình cho lặng ấm, yêu thương vợ con nhiều hơn để chuộc lỗi.
Nhưng trời không chiều lòng người, cuộc sống gia đình tôi lúc như giông tố, lúc lặng ắng như chưa từng xảy ra chuyện gì. Dường như chơi việc gì của tôi qua được mắt vợ con, nhất là đàn bà lớn. Tôi đi thăm mẹ con cô ấy hay nghe dế yêu cô ấy gọi, vợ con đều biết. Tôi không hiểu tại sao vợ con lại can thiệp sâu tương tự. Tôi nghĩ mình hoàn toàn có quyền thăm nom mẹ con cô ấy, tôi không làm cho gì tác động đến bất kỳ ai nói cả vợ con. Sau mỗi lần bào chữa nhau, tôi thấy chán nản khi nhìn mặt vợ dữ dằn, hai mắt long lên như 1 con thú bị thương, đâu rồi người vợ hiền hậu trước kia? Đứa đàn bà lớn mặt vênh váo, bào chữa lại không nghe lời bố. Những lúc ấy tôi cảu rảu cầm búa đập nát đồ trong nhà rồi đánh vợ tát con.
Vợ đưa đơn ly dị, tôi đã xé đi. Tôi còn rất yêu vợ, nghĩ lại lúc vợ chồng cùng trải qua bao biến cố nhọc nhằn, tôi thương vợ lắm, không muốn ly dị. Hai đứa con, đứa sắp 17 tuổi, đứa 13 tuổi, gần 18 năm sinh con chăm bẵm lẽ nào vì 1 sai trái không đáng có mà tôi phải từ bỏ vợ con, các con sẽ theo mẹ bỏ bố? Chúng nó sẽ đối xử và nghĩ suy về bố nó như thế nào khi bỏ vợ con? Tôi buồn, nuối tiếc cho 1 cuộc sống từng hạnh phúc. Điều tôi nuối tiếc hơn cả là ánh mắt của hai đứa con khi chứng kiến cha mẹ bào chữa vã, đánh chửi nhau, đứa chị đa số xa lánh tôi hoàn toàn, thằng em hiếm hoi lắm có lúc tình cảm với bố. Hai đứa con không nghe lời tôi như trước nữa. Bữa cơm gia đình tuy nóng, ngon do vợ nấu nhưng không khí lạnh ngắt, không ai nhắc với ai câu nào từ đầu bữa đến cuối bữa; căn nhà ít có tiếng cười như trước.
Tôi cũng còn sứ mệnh với đứa trẻ lên 3. Với cô ấy, tôi xác định chẳng thể cho 1 danh phận tử tế bởi cô ấy còn quá trẻ, giữa chúng tôi có sự không cân bằng tương đối lớn về mọi mặt. Tôi không tham lam đến mức vùi dập tuổi xanh và để cô ấy sống núp dưới cái bóng của mình, nhưng quả tình tôi không biết phải nhắc như thế nào. Tôi đã bước vào cái tuổi 50, chưa hẳn già nhưng không còn trẻ, chỉ với sự ham hố lâm thời mà lẽ nào tôi phải trả 1 cái giá đắt vậy? Tôi thương cha mẹ già mà còn phải nhận cái xầm xì của láng giềng, bạn bè đồng nghiệp của tôi biết chuyện, người khinh thường, người xa lánh. Tôi bế tắc, sống trong không vui vẻ buồn chán, như rơi vào vực sâu không sắm được cách ra. Tôi không biết nên làm cho gì để vừa lòng mọi người. Có lúc tôi đã nghĩ đến cái chết, tương tự sẽ nhẹ nhõm và êm ả cho phần lớn bởi vô cùng sợ hãi cái nhìn, ánh mắt, sự lặng im của hai đứa con khi chứng kiến sự xung đột của cha mẹ.
Thành